Mất hừng khi đọc Sophie’s World, mình tình cờ thấy cuốn này.
Rất đáng để đọc, nhất là trong bối cảnh thế giới diễn biến như vầy. Chiến tranh đau khổ, ai cũng biết, nhưng làm người không dám bỏ.
Câu chuyện kể về mâu thuẫn và cuộc nội chiến ở Sudan trong sự hồi tưởng của một đứa trẻ di cư phải đi một quãng đường rất dài, từ những giọt nước mắt đau thương tới dòng nước mát trong cái giếng mới đào có thể rửa trôi hận thù.
Dòng người di cư từ những vùng có chiến tranh loay hoay tìm cách vượt qua đại dương mênh mông để đến những vùng đất mới đã nóng trở lại trong những chuyên mục tin tức suốt khoảng thời gian gần đây. Họ được miêu tả là những kẻ liều mạng, dám lênh đênh trên những con thuyền chở quá tải, chạy bằng niềm tin rằng một ngày nào đó, gia đình mình sẽ hội ngộ ở một châu Âu yên bình hơn.
Tiếc thay, không phải ai cũng có được may mắn đó. Đọc A Long Walk To Water mới thấy người dân những nơi có chiến tranh không có lựa chọn.
Chỉ có một con đường duy nhất: đi để tồn tại.
Cậu bé Salva không chọn cúi đầu thật thấp để né tránh bom đạn khi chạy khỏi trường học, không chọn chạy thục mạng để bảo toàn mạng sống, cũng không chọn bị sư tử cướp đi người bạn thân nhất của mình, càng không chọn để cho kẻ thù của bộ tộc giết người thân duy nhất còn lại trong tiếng cười man dại. Dù cho luôn bị đám người lớn coi mình là một gánh nặng, vướng víu chân tay, thật khó tin rằng cậu bé ấy luôn tìm được động lực và sẵn sàng chiến đấu.
Bởi vì, nếu chết hôm nay thì cậu chắc chắn không thể gặp lại gia đình. He tried not to lose hope. At the same time, he tried not to hope too much.
Cậu bé ấy thoát được cái chết nhiều lần không phải chỉ nhờ vào may mắn. Sau mỗi mất mát ám ảnh mà mình phải chịu đựng, Salva dần trưởng thành. Bài học đắt giá mà ông chú để lại, Salva lấy đó làm ý chí chiến đấu cho mình.
One step at a time, one day at a time, just today, just this day to get through.
Giọng văn của tác giả, theo như mình hiểu, khá thản nhiên trước những bi kịch và không miêu tả quá sâu vào cảm xúc của nhân vật.
Đôi khi truyện có những đoạn miêu tả rất “châu Phi”, rất thật. “Giết, lột da, xẻ thịt” con vật để ăn là chuyện bình thường. Đoạn kể Salva thoát được khỏi gọng kìm giết chóc của cả con người lẫn cá sấu cũng làm mình rợn tóc gáy.
“He was floating with his head down, blood streaming from a bullet hole in the back of his neck.”
Nhưng sự thản nhiên ấy phản ánh phần nào tinh thần của cậu bé Salva. A Long Walk To Water. Cuộc hành trình dài. Life sucks but move on.