“When was the last time that you did something for the first time?”
“Lần cuối cùng bạn làm một điều gì đó lần đầu tiên là khi nào?”
Đây là một câu hỏi mạnh mẽ như mang cuốn lịch để bàn chọi vào đầu người được hỏi. Theo đó, tâm trí ta thường bị đẩy vào nhiều chiều không-thời gian khả dĩ khác nhau chứ không còn ở chỗ cũ được.
Có thể trả lời đơn giản, tự hào nhẹ nhõm: mới bắt đầu đọc cuốn sách ấy hôm qua. Hoặc có thể nặng nề khó khăn hơn: đã sống ở đây, làm việc này lâu quá rồi, mới gì nữa. Hoặc có thể gây ra cảm giác phiền toái, tự chỉ trích nếu nhớ lại lần “bắt đầu” nào đó không thành công. Những câu trả lời này hay được gói lại theo cú pháp:
“À ngày này tháng kia mình đã…
Ủa mới đó mà đã…
Nhanh thật.”
Ở một hàm ý khác, với những người đang lưỡng lự chênh vênh, câu hỏi này có thể thúc người ta nhảy ra khỏi vùng quen thuộc. Còn đợi gì nữa?
Seth Godin, trong The Practice, gọi hành động này là “nghệ thuật”. Nghệ thuật không hẳn là vẽ vời hát hò.
Nghệ thuật là điều bạn làm để tạo nên khác biệt khiến thứ gì đó tốt đẹp hơn, nhưng không chắc sẽ thành công. Chúng ta không biết cái mình đang và sẽ làm có WORK hay không, kể cả cầm hướng dẫn sử dụng trong tay đi nữa. Phía trước còn mờ mịt, không rõ ràng.
Nhưng chuyến hành trình này đáng đi. Đáng để ném 🥏, dù không chắc có chụp được không. Đáng để bắt đầu, dù không chắc có kết thúc được không.
Nhiều “người lớn” đã nhìn thấy nhiều, đôi khi không cần quay đầu lại khi ai đó gọi: “Ê, có cái này hay chưa nè!”. 🙌🏼
“Xin lỗi bạn không có gì hay mà mình chưa thấy hết, đi tiếp nha.” 🚶🏼♀️
Họ đã có nhiều niềm tin không thể bị lay động – unshakable believes.
Liệu người trẻ có nên có unshakable believes? Có thể lắm. Nhưng giờ, như John Green ước, hãy để sách, nghệ thuật, và cuộc đời rung lắc chúng.
Bắt đầu ngay tại chỗ bạn đứng nè. “Leap, and the net will appear.”
🤾🏽♂️
The Too Blue Scientist
Nếu thích bài viết này,
Bạn có thể:
👉 Chia sẻ bài viết