“Là ngày mà ánh sáng khiến ta nhìn thấu được mình.”
Nằm trong khu Arab St. với Bagdah St.. Tối hôm ấy đi ngang qua đây vào thấy mấy anh họa sĩ đang vẽ. Ngay lúc đó mình đã quyết tâm sáng mai dậy sớm đi bộ sang đây ngắm rồi. Quả là không uổng. Với mình đây là con đường thú vị nhất nhì Sing.
Chơi màu tương phản nhau quá nên luôn có một cảm giác chóng mặt khi nhìn vào bức tường này.
Đây là Sultan Mosque thiệt.
Ngay ngoài dorm mình là đường hẻm vẽ bức này. Biết đâu chính những hình vẽ lại có thể làm giảm chuyện xấu nhỉ?
Singapore là một quốc gia đa tôn giáo. Đi MRT loa họ phát thông báo hình như bằng 3 – 4 thứ tiếng lận.
Đây chắc là hình hồi bé của cô gái hướng dương ban nãy.
Đứng ở đây. Ngay tại chỗ này, quay đầu sang bên phải cỡ 20 – 30 độ sẽ thấy phiên bản Sultan Mosque thật sự. Trời lúc thấy mình hết hồn luôn.
Đây, anh họa sĩ ấy kìa, đang vẽ tranh. Anh ấy đứng trên một cái thang máy xếp. Dưới sàn thang máy là năm bảy hộp sơn cùng với cái đèn pin bóng sáng chưng. Ảnh quyết tâm vẽ xong bức này trong đêm. Bên dưới là hai đồng nghiệp đứng nhìn lên cổ vũ.
Yo!
Đến căn bếp cũng màu sắc. À rác kìa. Singapore cũng có rác, chỉ là họ giấu ở đâu đó không cho mình biết :))
Nhìn kĩ thì không phải cái gì cũng do vẽ ra đâu. Mình thích bức này nhất. “Rồi anh kể cho đám trẻ, những điều anh đã trải qua.”
Ai bắn bi không?
Khu phố toàn bar và pub đông vui. Blacklight và màu phản quang làm cả khu nhìn ồn ào kinh lên được. Nhưng hòa vào khung cảnh đó với tinh thần phơi phới nên không thấy mệt dù đã đi bộ cả ngày.