Đã từ lâu lắm rồi mới có dịp đi đây đi đó xa xôi một mình. Điều này đem lại cho mình nhiều trải nghiệm và suy nghĩ mới do trong suốt chuyến đi, mình tự trò chuyện với chính mình rất nhiều. (Phần lớn thời gian là đi cùng nhau, không nói với mình thì nói với ai?) Mình muốn viết lại để nếu bạn muốn đi một mình thì cũng có cái tham khảo. Ngoài kinh nghiệm ăn gì, chơi ở đâu đầy trên mạng mà các cặp đôi hay nhóm bạn thường tìm, mình nghĩ có những điều mà người đi một mình cần hơn.
(Từ đây trở về sau, nếu không nói gì thêm, từ “đi” sẽ thay thế cho cụm từ “đi một mình” vì viết tắt không thể hiện được ý đồ người viết.)
0. Lý do + Tinh thần chuyến đi
Tại sao bạn lại đi?
Khám phá
Con người, một cách tự nhiên, luôn khao khát những trải nghiệm mới, nhiều nghiên cứu đã chỉ ra điều này (một bài trên Lifehacker). Và những trải nghiệm mới này sẽ ảnh hưởng tích cực đến việc học tập của bộ não. Đây là điều mình được học trong khóa Learning How to Learn. Dù chỉ có thay đổi một chút như đi con đường khác thường ngày thôi cũng đã đem lại cảm xúc tích cực rồi. Không phải bỗng dưng mà du lịch trở thành một trong những thú vui lớn lao của con người hay thường được dùng để thưởng cho người lao động sau một năm làm việc.
Tuy nhiên, trong bài này, mình muốn nói về việc đi. Xung quanh bạn là bao nhiêu người: người thân, bạn bè, hội nhóm Facebook, đồng nghiệp, … mà bạn chọn đi một mình, vì sao?
Đi để giải tỏa tâm sự
Khi gặp phải một vấn đề, bạn có hai cách xử lý: hoặc là trì hoãn, gạt qua một bên (cơ chế phòng thủ của não bộ thôi), hoặc là đối mặt tìm cách giải quyết. Theo mình, việc “đi” làm được cả hai thứ. Một mặt, những thứ linh tinh chuẩn bị cho chuyến đi, những nơi chốn và con người mới mẻ buộc bạn phải tập trung vào chúng và tạm gác vấn đề hiện có qua một bên. Tạm thời, bạn không có dịp đối mặt vấn đề đó nữa. Mặt khác, khi đi, bạn có cơ hội trò chuyện với chính mình nhiều hơn, biết đâu khi không còn áp lực từ bên ngoài, không còn “ai đó nhìn vào” thì bạn sẽ biết mình phải làm gì. Mình nghĩ ai cũng có sẵn câu trả lời, chỉ là ta giấu nó ở sâu bên trong thôi.
Cảm giác tự do, không ràng buộc, không cản trở
Muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng. Mình có thể đi bộ tung tẩy khắp ngõ hẻm Hội An, khắp đường phố Đà Nẵng cho tới khi không bước nổi nữa thì thuê xe máy nguyên ngày chạy tới hồ Hòa Trung, lên đỉnh bán đảo Sơn Trà ra tới cầu Thuận Phước ở cửa biển. Có thể gặp bất kỳ ai, miễn là họ rảnh để trò chuyện với mình. Bạn không phải bàn bạc, tính toán với ai mà hoàn toàn làm chủ chuyến đi của mình. Chỉ là khi đó, bạn chọn đi đâu thôi.
Dù lý do có là gì … thì mình chỉ muốn nhắc nhở để lấy may trước khi bạn đi.
#beautyspotproject – Tìm ra những vẻ đẹp nhỏ nhất của nơi bạn tới
Đây là một hashtag # mình từng thấy trên Instagram.
Khi tới Hội An, mình choáng và thất vọng vì nó không hề như mình từng nghĩ. Không phải phố cổ vắng vẻ với tường vàng với mái ngói cổ kính và những sản phẩm truyền thống. Trái ngược hoàn toàn, loài người ở khắp mọi nơi và rất đông đúc. Mình thậm chí không kịp nhìn màu tường và mái ngói, muốn chụp hình thì phải hướng máy lên trời để cho có vẻ thanh bình chứ dưới đất thì thôi khỏi nói. Còn đồ lưu niệm thì người dân bày bán Captain America và Mickey Mouse (?) và thả cho nó bò khắp :)).
Một trong những nơi mình nghĩ là sẽ thích ở Hội An là Vietnam Sustainable Space nhưng sau khi chen chúc toát mồ hôi để tới thì họ đóng cửa. Thế là mình vào trong ngồi một lúc và lấy lại được bình tĩnh, nghĩ đã bỏ công đến đây, tại sao không tìm những góc đẹp nhất, nhỏ nhất của Hội An mà thưởng thức, cay cú làm gì. Việc phát hiện ra những góc đẹp đẽ nhỏ xíu của một nơi nào đó chẳng phải thể hiện thái độ sống hay sao. Vì vậy, lạc quan lên chút đi.
Và mình thấy Hội An thật khác
Trên mỗi mái nhà đều có những giàn hoa giấy hồng rực, nổi bật trên những bức tường vàng lúc thấy lúc không của đoàn người chen chúc. Nghe thấy đoạn nhạc giao hưởng phát qua những cái loa treo trên các cột điện ngoài một số cửa hàng, nhỏ thôi nhưng mà yên bình. Giọng nói miền Trung của những người bán hàng rong mình nghe mãi, nhẩm đi nhẩm lại mà vẫn không hiểu. Rồi tối xem được một phần của vở hát mà mình không rõ thể loại. Những nghệ sĩ say mê trình diễn bất kể du khách đến, chụp hình và bước đi.
“Khi người khác không làm gì, thì em làm gì?”
Câu hỏi này buộc mình phải tìm nơi mà mình muốn tới nhất, chứ không đi vì người đến đó nhiều. Thời buổi mà đi đâu người ta cũng tìm kiếm những cái nhất thì những cái lưng chừng đáng để quan tâm hơn chứ.
Muốn ăn chay thì mình tìm quán chay để ăn, không quan trọng là quán đó được đánh giá như thế nào. Thế là tối đó mình đi bộ 2 km dọc bờ sông Thu Bồn tới quán ăn. Người ta tới Hội An để chụp hình, còn mình muốn tìm người trò chuyện, thế là mình đi nhặt rác cùng với nhóm Clean-up Hội An. Mấy ai rating hay review về những hoạt động thế này ở Hội An cơ chứ.
Nơi cuối cùng là một nơi im lặng hoàn toàn. Đã từng tưởng Hội An sẽ phải luôn như thế này, nhưng hóa ra không phải. Chỉ là mình cứ tìm mình ở Hội An (và đã thấy) thôi.
Vậy đó. Lên tinh thần thế đủ rồi, giờ thì đi thôi.
(Còn tiếp)
Hải Nguyễn
Pingback: 5 điều nên biết khi đi du lịch một mình: An toàn và lên lịch trình hay chuyện đừng tin vào Trip Advisor – The Too Blue Scientist