Bọn tôi đang men theo một con suối nhỏ. H bảo đây là suối nguồn, chảy từ Đơn Dương đó anh.
Trước đó chừng nửa tiếng, mỗi đứa còn vừa rà phanh vừa thả những con dốc đổ xi măng cẩu thả đặc trưng Đà Lạt. Giữa những vườn rau, vườn hoa bát ngát hai bên đường, mấy anh chị đang làm việc ngẩng lên nhìn bọn tôi phóng qua. Hết đoạn đường xi măng là một con dốc, đất sét nâu cam, rất … dốc. Tôi xuống xe chỉnh đốn balo cho ngay ngắn rồi bắt đầu leo bộ. Còn H trả số 1 cố gắng ăn thua với con dốc chừng trăm mét nữa thì bánh quay tít tại chỗ, khói xanh nẹt nẹt ra từ pô, hết nổi. H dựng xe gỡ đồ leo cùng tôi.
Hai đứa leo thở hắt ra. Tôi nhìn cảnh nhưng H thì ngắm, chỉ cho tôi những cây nắp ấm cam cam đỏ đỏ. Xa kia rừng thông cao xen với những nhóm rừng thấp, đủ kiểu xanh.
Hết dốc, đang vui vì tưởng được hạ trại thì H nói okay chuẩn bị xuống nha. Tôi ngơ ngác thì H chỉ tay xuống triền dốc bên kia. Toàn cỏ cao đên nửa thân người, không một dấu đường mòn. Tôi không biết phải làm gì.
Chúng tôi đang đứng dưới suối, trong lòng một rừng tạp. Tạp tức là đa dạng đủ thể loại cây, gần như rừng nhiệt đới vậy, hay xuất hiện nơi nhiều nước, trái tính với rừng thông lá kim tiết kiệm. Chính con suối này nuôi sống khu rừng và có khi là cả bản làng nãy chúng tôi đi qua.
Dưới lòng suối nước mát lạnh có đá tảng to nhỏ đủ hình dạng, không ngăn nắp, cây thuộc nhiều loại đổ ngang. Trong lúc tôi đang dò dẫm bước từng bước trong đôi xăng đan Teva và ước mình có Keen để “chân cứng đá mềm” thì H đi bước nào vững bước ấy trong đôi tổ ong màu xanh dương, tay này cầm ghế, tay kia cầm bàn xăm, còn chỉ tôi chỗ tôm cua đang bò.
Men theo suối chừng 20 phút thì có một bờ đất rộng và khá bằng phẳng. Phía trên tán lá của mấy cây dây leo vừa đủ tạo thành một cái giếng trời tự nhiên. Cả khu rừng sáng nhất chỗ ấy. H nói, mình sẽ chơi ở đây.
Tôi leo lên đứng ngắm xung quanh một lúc lâu trong khi H hí hoáy chuẩn bị. Một pallet xanh lá, cam, rằn ri hay có ở mấy đồ phong cách chiến thuật hiện ra, nhưng chân thật hơn bao giờ hết. Tôi ngắm cả phía trên cửa sổ, dù bầu trời không có thật (!) nhưng thế nào lại thật gần.
Tôi đốt ít cồn trong chiếc bếp cho có lửa, tạm tự nói trong đầu xin Thần Rừng chứng kiến, như Bơ gợi ý. Tôi khoa học, và tôi tâm linh chút đỉnh.
Kim châm rung rung, nhói nhói làm tay tôi bắt đầu dính mực. H đã tìm được cách mang cả tiệm xăm vào rừng, như mong ước đã kể cho tôi nghe hồi mấy tháng trước.
Trở ra tới chỗ đồi dốc ban đầu, H vừa đi vừa nói, lặp lại mấy lần đã quá anh Hải ơi, đã quá. Ủa alo anh xăm hay tôi xăm? Ừ nhưng mà đã thiệt, nguyên cái trải nghiệm này. H quay lại nói thêm, anh Hải tự tin lên nha.
Tự tin gì em?
Có một hình xăm là có một diện mạo mới, anh nhớ tự tin với diện mạo này nha, ai nói gì kệ họ, mình vẫn cứ tự tin.
Tôi nhìn xuống chỗ hình xăm đang quấn nilon trong suốt, ngẫm nghĩ tâm đắc, diện mạo mới thật ha, rồi bỗng ngã cái oạch. Đôi Teva đã chịu thua. Balo hiking nặng nhưng giúp tôi tiếp đất cũng êm. Vẫn đôi dép tổ ong, H chạy lại đưa tay đỡ tôi dậy.
Blue xăm hình gì thế em ^^
Haha, em xăm chữ ạ 😀