Vừa rồi mình mới xem một bộ phim ngắn, tựa The Neighbors’ Window. Nếu bạn chưa xem thì mời bạn.
Lưu ý, phim có một số cảnh nóng ở xa, bạn có thể nhắm mắt lại hoặc bị cận thì bỏ kính ra là xong. Nếu bạn bị chặn lại bởi bộ lọc của YouTube vì chưa đủ tuổi thì thôi.
Sao? Bạn xem rồi mình mới nói à? Vậy đọc bài ở dưới đi :)).
“You shouldn’t …”
Kỳ này mình được học Academic Writing với một Giáo sư rất xịn. Woa. Một hôm có hoạt động giới thiệu và sửa CV. Trong giới học thuật/academia thì CV liệt kê tất cả những gì bạn có làm từ xưa đến nay: tốt nghiệp đại học, làm Ms, PhD ở đâu; dạy những môn nào; nghiên cứu gì đã công bố; đã nhận được quỹ nghiên cứu từ tổ chúc nào; đã và đang làm gì, ở đại học nào; giải thưởng đã nhận được, … Đấy như thế. CV của GS dài tầm 30 – 40 trang, cuộn chuột mỏi tay không hết.
Tụi mình ngồi nhìn lên mà woa woa không kịp che miệng. Chứ còn gì nữa. Quá kinh khủng. Mình ngồi tưởng tượng biết bao giờ CV của mình mới sang trang tiếp theo :)).
GS thấy thế cười bảo: “You shouldn’t compare yourself with a senior researcher. When you work in the academic field long enough, your CVs will be like mine.” (Mấy bạn đừng so sánh mình với một nhà nghiên cứu lão làng làm gì. Khi bạn làm trong ngành nghiên cứu này đủ lâu, bạn sẽ giống như tôi thôi.) Rồi GS ngồi kể hồi xưa đã từng … mail cho GS hướng dẫn bảo chán với nhớ nhà lắm rồi, chắc về nước đây. “Now I’m still here.”
Đúng nhỉ? So sánh làm gì.
Điều mình thấy và không thấy
Khi mình nhìn vào “cửa sổ của nhà đối diện” hay mạng xã hội, CV, gương con nhà người ta, … mình thấy những thành tựu, vinh quang họ đạt được. Thấy được họ đang ở vị trí Z trên bản đồ.
Điều mình không nhìn thấy là con đường họ đi từ A, khi còn là một cô cậu nhóc mới lọt lòng. Hay mới được thụ thai, hay được tạo nên từ những bụi sao (stardust). Xui xẻo, may mắn, khổ cực, cô đơn, cô độc, hoàn cảnh “nhà người ta”, … Những điều xảy đến cho họ, mình không nhìn thấy được.
Mình không thấy được sự cố gắng của chính mình từ A cho đến E. Mình đã trầy trật bao nhiêu mới đến được đây? Sao không tự hào? Sao không vui vẻ lên và tha cho mình một chút? Cũng không thấy cả những may mắn đã xảy đến. Sao không biết ơn một chút?
Vậy, khi nhìn sang “cửa sổ nhà hàng xóm” nên làm gì? Không thể “kéo rèm” mãi được đúng không?
Nói chuyện đủ sâu
Mình có một niềm tin mới. Rằng khi bạn dành đủ thời gian để nói chuyện sâu với bất kỳ một ai, lạ lẫn quen, họ sẽ có cả một kho chuyện kể hậu trường mà bạn chẳng hề hay biết.
Cô cậu bạn đó nhìn vẻ ngoài vậy thôi, bao quanh không-thời gian lấy họ làm tâm là cả một vũ trụ. Rồi bạn sẽ thấy họ … bình thường. Không phải để tầm thường hóa, trái lại để khâm phục và đồng cảm hơn.
Khi ai đó nói “tôi cô đơn” thì vui trong lòng đi, không phải haha cho chết. Mà vì ừ tao cũng thế, may quá, có thêm đồng bọn. Cùng tìm cách nào cho hết cô đơn đi.
Ghi nhận sự cố gắng
Lâu lâu có người cảm ơn mình vì những bài viết mình viết cho … mình trên blog này. Điều này làm mình vui ghê.
Có khi nào, chúng ta không cần chỉ trích lẫn nhau, vì chính chúng ta đang làm việc đó quá tốt? Thay vào đó, ghi nhận ý tưởng, thành tựu của họ rồi cùng xây từ đó.
Mình có ý tưởng này nè. Ừ đúng, cái đó hay á, bạn tính làm sao nữa? Thay vì coi người khác là đối thủ trong một cuộc chạy đua, sao không coi họ là bạn đường?
Đủ lâu
“Tích lũy đủ về lượng thì thay đổi về chất.” Câu này hồi xưa học triết không hiểu, dần dần thấm là thay đổi chất rồi.
Mình biết họ lâu chưa? Nói chuyện lâu chưa?
Họ/Bạn kiên gan bền chí với ý tưởng đó đủ lâu chưa? Bạn/Họ tìm hiểu việc đó đủ lâu chưa? Họ/Bạn thực hiện lâu chưa? Chết lặp đi lặp lại từ “lâu” thấy lạ quá.
Trong Một đời như kẻ tìm đường, thầy Trường bảo mấy vị phụ huynh cứ kệ, đừng giục giã con lập nghiệp, cưới xin gì sớm cả. Vì giờ tụi nó sống dài hơn thời xưa. Thử sức, học hỏi chán chê đi rồi bắt đầu vẫn không muộn. Thế có phải là đợi “đủ lâu” không?
“Bạn biết họ đủ sâu, đủ lâu chưa?”
The Too Blue Scientist
Cám ơn bài viết của bạn rất nhiều ^^ Chúc bạn 1 buổi tối nhiều niềm vui!!!