Mình muốn lưu lại lời của nhà phê bình ẩm thực Anton Ego, một nhân vật trong bộ phim hoạt hình Ratatouille huyền thoại của Pixar, ở đây trên The Too Blue Scientist.
Mình không nhớ đã đọng lại gì từ khi xem bộ phim này mười mấy năm trước (!), nhưng giờ thì những đoạn này lại gợi cho mình rất nhiều từ khoá.
Có vẻ như bộ phim cố định ở đó, chỉ có mình leo lên dòng thời gian đi qua bộ phim.
Mời bạn lắng nghe và đọc.
“Theo nhiều cách khác nhau, công việc của một nhà phê bình rất dễ dàng.
Những nhà phê bình như tôi ít khi liều lĩnh, nhưng lại hay được hưởng một vị trí cao hơn so với những người đã cống hiến cả công việc và bản thân họ trước sự phán xét của chúng tôi. Chúng tôi phát triển lẫy lừng nhờ những lời chỉ trích tiêu cực sắc bén, vốn là thứ gây nhiều hứng thú khi viết và đọc.
Nhưng có một sự thật cay đắng mà các nhà phê bình phải đối mặt. Đó là trong bản thiết kế vĩ đại của vạn vật, những thứ bình thường vụn vặt khéo lại có nhiều ý nghĩa hơn lời chỉ trích của bọn tôi dành cho chúng.
Tuy nhiên, cũng có khi một nhà phê bình thực sự làm liều một điều gì đó, đó là ra mặt khám phá và bảo vệ “cái mới”. Thế giới thường không nể nang gì những tài năng mới và những sáng tạo mới. Những người mới rất cần bạn bè.
Đêm qua, tôi đã trải nghiệm một điều mới mẻ tận cùng: một bữa ăn đặc biệt bất ngờ xuất phát từ một nơi đặc biệt. Thậm chí, nếu chỉ nói cả bữa ăn và vị đầu bếp tạo ra nó đã thách thức định kiến của tôi về nấu ăn thì còn là một cách nói thô thiển. Họ đã làm tôi rung động đến tận cốt tuỷ của mình.
Trong quá khứ, tôi không thèm giấu giếm thái độ khinh thường đối với slogan nổi tiếng của Đầu bếp Gusteau tài ba, rằng “Ai cũng có thể nấu ăn”. Nhưng rồi chỉ đến bây giờ tôi mới thực sự hiểu ý của ông ấy.
Không phải ai cũng có thể trở thành một nghệ sĩ lớn; nhưng một nghệ sĩ vĩ đại có thể đến từ bất cứ đâu.
Thật khó để tưởng tượng một xuất thân khiêm tốn hơn của thiên tài hiện đang nấu ăn tại nhà hàng Gusteau’s, kẻ mà theo quan điểm của tôi thì không kém cạnh gì những đầu bếp xuất sắc nhất Pháp Quốc. Tôi sẽ sớm trở lại Gusteau’s, với khát khao được ăn nhiều hơn nữa. ”
Anton Ego
“In many ways, the work of a critic is easy.
We risk very little, yet enjoy a position over those who offer up their work and their selves to our judgment. We thrive on negative criticism, which is fun to write and to read.
But the bitter truth we critics must face, is that in the grand scheme of things, the average piece of junk is probably more meaningful than our criticism designating it so.
But there are times when a critic truly risks something, and that is in the discovery and defense of the new. The world is often unkind to new talent, new creations. The new needs friends.
Last night, I experienced something new: an extraordinary meal from a singularly unexpected source. To say that both the meal and its maker have challenged my preconceptions about fine cooking is a gross understatement. They have rocked me to my core.
In the past, I have made no secret of my disdain for Chef Gusteau’s famous motto, “Anyone can cook.” But I realize, only now do I truly understand what he meant.
Not everyone can become a great artist; but a great artist can come from anywhere.
It is difficult to imagine more humble origins than those of the genius now cooking at Gusteau’s, who is, in this critic’s opinion, nothing less than the finest chef in France. I will be returning to Gusteau’s soon, hungry for more.”
Anton Ego
Pingback: "Lần cuối cùng bạn làm một điều gì đó lần đầu tiên là khi nào?" | The Too Blue Scientist