Mình đang ngồi đây cầm bút viết lên tờ giấy trắng. Trước đó, trong làn nước lạnh hất lên mặt để tỉnh táo, những dòng suy nghĩ vẫn đi khắp mọi ngõ ngách, chèn vào đủ các con đường khả dĩ để tìm câu trả lời cho một băn khoăn: Tắm xong thì làm gì?
Tắm xong, tâm trí vẫn loay hoay, mình đành ngồi lại nhìn mây trời và quan sát.
Này nhé, mình có thể vào thử nghiệm Room to Read cho MindTriibe.
Có thể ngồi viết tiếp bài blog dở hồi chiều chưa xong.
Có thể ngồi học tiếp khoá học lập trình web.
Học viết khoa học.
Ngồi xoá tất cả những môn học đã lỡ đăng kí.
Viết một bài hoàn toàn mới khai thác 42 ý tưởng học được trong năm ngoái, kể về một trong số chúng. (Đến giờ vẫn không ai đoán được 42 là gì, chà.)
Học tiếng Trung.
Rõ ràng có một nghịch lí: khi có quá nhiều thứ để làm, mình lại không biết làm gì.
Cùng một lúc, có quá nhiều thứ mình muốn học. Nhiều lĩnh vực mình muốn “be better at”. Nhiều việc ở trên thực sự mang lại cảm giác thích thú khi làm, không cần quá nhiều “hứng” vẫn có thể bắt đầu được. Mình biết, nếu chọn ưu tiên, mình sẽ giỏi một thứ nhanh hơn. Nhưng sao trong mình cứ chạy một cảm giác vội vàng khi học thế nhỉ?
Ê, bỗng nhiên có một suy nghĩ khác xẹt qua, từ từ bắt lại để làm rõ nó.
“Lifelong learning. Học tập suốt đời.”
Không khó để tìm được những con số dự báo về sự thay đổi chóng mặt của tình hình thế giới trong mọi phương diện. Khoa học, công nghệ, nhận thức về triết học, tâm linh, quan điểm sống, và tri thức nói chung. Con người cần không ngừng học để không bị tụt lại, để bắt kịp, đóng góp và chia sẻ. Đấy, theo đúng như người ta cổ động thì mình phải học tập suốt đời. Phải học, học nữa, học mãi.
Nhưng mà, mình cũng có thể ĐƯỢC học tập suốt đời. Tức là từ từ hẵng học, đi đâu mà vội?
Mình có thể giới hạn thời gian, ra deadline thật, học và làm tốt một-hai thứ trước, những thứ kia từ từ để sau. Mình có thời gian, lại được học nữa, học mãi mà. Giáo dục thì đắt, chứ học thì rẻ. Tài nguyên để học thì khắp nơi nên thứ quyết định là lòng ham học – thứ mình đang sẵn có. Vậy thì đi đâu mà vội?
Vậy chọn gì để học giữa cái “mental menu” vô vàn món để chọn? Mình có biết muốn đi đâu chưa? Mình có lường trước được kết quả cuối cùng của mỗi dự án đang theo đuổi là gì không? Muốn có kết quả nào? Đường nào vui hơn?
Còn chưa biết gì hết thì đi đâu chả được, cứ chọn đi. Chưa ai đi sai bao giờ, đừng nói gì tới học sai. Và cũng không ai làm tất cả một lúc mà đúng và vui bao giờ.
Còn giờ, yên tâm chọn một-hai cái trước (vẫn ráng gom “hai” vào =))). Chán cái này thì có chỗ trì hoãn chạy qua làm cái kia.
Hoặc là có thể đừng chọn gì? Ngồi immm đấy khi nào thèm khát, đói lả vì chán thì lao đi học. Không vội.
The Too Blue Scientist
<3 chà, thấy mình trong bài viết này quá ^^